[ShinxRan] Mang năm tháng bện thành những sợi tơ
  • Người đại diện
    Người đại diện
    Tại sao anh muốn gặp cô ấy?
  • Người phụ nữ đứng trước mặt tôi đã hỏi câu này lần thứ năm kể từ khi tôi đề nghị cô ấy tìm tên Ran Mouri trong vô số những nghệ sĩ công ty ký gần đây. Cô ta có vẻ không hài lòng, giữa mùa đông rét giá nhưng tôi lại nhờ cô ta đến rất sớm, còn một hai phải gặp Ran Mouri cho bằng được. Thật ra khi đến đây, tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại phải gặp cô ta. Có lẽ trong cõi u minh nào đó có đường thoát cho tôi, chính là đến đây gặp cô minh tinh chưa nổi tiếng này. Cô ta tên là Ran Mouri. Ran Mouri, cái tên ám ảnh tôi suốt những tháng qua.
  • Tôi nhìn cô ta một lúc, cố làm cho giọng mình thân thiết và dễ gần hơn, nhưng trời sinh tính cách tôi lãnh đạm, bạn bè thân hữu gần xa khi nào cũng bảo tôi như tảng băng biết đi, lại thêm chuyện không ưa việc người khác đứng quá gần mình, cũng chẳng mong có ai lảng vảng hay rảnh rỗi gọi tôi ra ngoài để trò chuyện, đặc tính công việc làm tôi càng kiệm lời, nên cố gắng này không hợp lý cho lắm, hay nói cách khác, người đại diện lừng danh này sau khi thấy biểu hiện của tôi thì bỏ luôn câu hỏi lặp lại như thể chỉ biết hỏi mỗi câu kia.
  • Tôi đã nói gì, chỉ vài từ thôi.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Cô muốn biết phải không?
  • Vậy là cô ấy không nói gì nữa, thậm chí ho he cũng chẳng bắt lấy một từ nào, chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng cô ấy rụt vai lắc đầu, biểu hiện này có vẻ như gặp việc gì đáng sợ lắm. Theo kinh nghiệm của tôi, tôi đã dọa cô ta im miệng thành công, nếu tôi đến gần thêm chút nữa sẽ làm cô ta kinh hồn bạt vía, bây giờ con người không dũng cảm như ngày trước nữa, nói vài câu đã sợ đến mức này rồi.
  • Trong công ty giờ này chưa có ai, tôi phải nhờ quan hệ mới vào được trong này, nhưng ô dù ngày xưa tôi ghét nhờ vả nhất không ngờ lại có thể giao phó tôi vào được trong này, để không phụ lòng ai đó, thôi thì tôi cứ đóng vai một kẻ có chỗ dựa, mà tôi làm việc đó rất khá, cho đến khi gặp được người tôi cần tìm kiếm.
  • Người đại diện
    Người đại diện
    Cô ta ở trong đó, để tôi vào gọi, nhưng tôi không chắc cô ta sẽ gặp anh.
  • Ran Mouri không muốn gặp tôi? Cô ta muốn gặp tôi mới là lạ. Nhưng hôm nay tôi phải gặp cô ta, cho dù cô ta có trốn tránh hay nhảy lầu, thì cũng phải gặp mới được. Tôi gật đầu cảm ơn bà chị đã giúp đỡ, rồi đến gần căn phòng của Ran Mouri.
  • Nhìn từ bên ngoài, căn phòng ở cuối hành lang, có phần biệt lập với xung quanh. Điểm đầu tiên tôi chú ý, đó là yên lặng. Im lặng như thể không có người bên trong. Bình thường nếu có người trong phòng, ít ra căn phòng sẽ có ánh sáng hoặc tiếng động nhỏ, nhưng không, căn phòng tối om om, trong phòng không nghe cả tiếng thở, đến khi tôi gõ cửa vẫn không có ai đáp lại.
  • Cho dù có gặp nhau bao lần, cô ta vẫn cái tính khó ưa bất lịch sự như vậy. Ran Mouri, người tôi tìm gặp quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của tôi.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ran Mouri.
  • Tiếng tôi vang vang trong không khí, dội về bộ quần áo phẳng phiu tôi đang mặc, lúc này mà có điếu thuốc lá bỏ được chục năm rồi thì chắc phong cảnh tốt đẹp hơn nhiều.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ran Mouri.
  • Lần này tôi không cần đợi ai trả lời nữa, bởi vì lực gõ của tôi làm cánh cửa dần mở ra, để lộ căn phòng bên trong mà không cần ai mở nữa.
  • Trong phòng sạch sẽ gọn gàng, không có lấy một đồ dùng cá nhân nào. Nắng yếu ớt không xuyên qua nỗi rèm cửa nên nắng gió đều để lại phía sau như có rào chắn vô hình trên khung cửa, trong phòng có một bộ bàn ghế, phòng dạng studio nghỉ dưỡng, nhưng không hề có ai cả.
  • Nếu bây giờ đi vào bên trong, thì hơi bất lịch sự, mà đứng ngoài thế này thì sẽ không gặp được cô ta. Nhân lúc người đại diện lẫy lừng kia còn đang nhìn tôi chưa đi, tôi đành rảo bước vào phòng.
  • Không biết cô ta sợ ánh sáng đến mức nào, mà ngay cả đèn ngủ còn không bật lên. Vừa đi trong sảnh công ty sáng rực rỡ, bây giờ đi vào trong phòng thiếu nắng làm tôi hơi nheo mắt điều tiết, cuối cùng thấy cô ta ngồi trong góc phòng bên cạnh bàn làm việc.
  • Cô ta ngồi cạnh bàn đang chơi xếp gỗ, nhưng cho dù chơi bời, cô ta vẫn im lặng như chết. Bóng lưng thẳng tắp, tóc dài không thèm chãi chuốc phủ trên vai, đổ xuống người mà cô ta cũng chẳng thèm vuốt ra sau tai cho khỏi vướng, trong phòng tối mù như dưới mộ hoang, thậm chí có người đi vào cô ta vẫn duy trì như thế, không thèm quay lại xem khách vào phòng là ai. Đây là Ran Mouri?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Cô ta bị gì vậy?
  • Người đại diện vẫn chưa đi, cho dù tôi không nhìn sang vẫn nghe thấy giọng bà chị rất lạ lùng.
  • Người đại diện
    Người đại diện
    Cô ấy hình như có chứng… sợ xã hội
  • Sợ xã hội cơ đấy, Ran Mouri bị chứng sợ xã hội? Nếu tôi tin, tôi không phải Shinichi Kudou nữa rồi.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tôi muốn gặp riêng cô ta một lúc.
14
Chương 1